Giá như có ai đó sợ mất em trong cuộc đời này…dù cho đó không phải anh!

"Giá như có ai đó đợi chờ em trong cuộc đời này. Giá như có ai đó sợ mất em. Giá như có ai đó thương em, thương em thật nhiều" - Trong một buổi chiều mưa, em đã ước như vậy.
Hết lượt này rồi đến lượt khác, những dòng xe, dòng người hối hả, rồi giữa đám đông đó, tìm đâu một người em thương. Em đã chờ đợi và rồi chờ đợi. Ngày tàn rồi nắng cũng tắt, nhạt nhòa dần như nỗi mộng mơ của em vậy. Từng buổi trời lại bình minh, mọi thứ thì vẫn hoài diễn ra như một quy luật, và còn một quy luật nữa, em là để cô đơn, là để bước đi một mình dẫu trời nắng lẫn trút mưa.
Một ngày như hôm nay nếu trên con đường này có thêm một người nữa chung bước, chỉ cần duy nhất một người thôi, thì biết đâu mưa trong lòng em không đến nỗi tầm tã thế này. Có đôi khi thật sự tất cả những gì em cần chỉ là một cái ôm, một cái ôm thôi cho dù bên ngoài đó không quá lạnh, dù giông tố không quá lớn, chỉ là một cái ôm thôi mà. Có những lúc em buồn mà chẳng hiểu lý do vì sao, vì em không thương ai, vì ai không thương em, hay đơn giản chỉ vì tim em trống rỗng quá mà không cách gì khá hơn được.
Người ta nói không có nỗi đau nào là không chịu được, người ta cũng nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Phải, người ta nói đều đúng cả, nhưng kể cả là như thế thì em vẫn cần lắm một người. Đến giờ đây nước mắt cũng chẳng thể rơi được nữa, có lẽ em đã thích nghi với sự bình lặng này sau khi từng có một cơn bão đi qua. Nhưng mà, thi thoảng chỉ một cơn sóng thôi, là đã đủ tô thêm vài nét vào cái sự ãm đạm này rồi. Còn anh, anh là ai trong cuộc đời em?

Ảnh minh họa
Em đã từng cảm giác mình thật cô độc cho đến khi gặp được anh – một con người mà trông còn đơn độc hơn chính em. Em từng nghĩ là em hiểu cảm giác đó, khi anh bước đi một mình trên phố vắng, khi anh cam tâm sống một cuộc sống không dành cho mình, khi anh nghe tiếng cười nói của tất cả mọi người trừ bản thân anh ra. Thế cho nên, em mới không cần suy nghĩ mà đặt trọn hình bóng anh vào tâm trí mình. Cũng chỉ vì em biết cảm giác mà anh đang trải qua.
Mà có lẽ anh an phận với sự một thân một mình đó phải không anh. Em đã cố bước tới thật gần, gần anh thêm chút nữa, nhưng lại vẫn thấy xa xăm quá anh à. Hay liệu chỉ có mình em đang bước. Hay liệu đã có một bóng hình nào đó sưởi ấm con tim anh mất rồi. Em bất giác dừng lại, ngăn mình lại trước khi đôi chân em chạy về phía anh vô điều kiện, nếu để cho đến lúc ấy thì biết đâu em sẽ lại tan vỡ mất. Mà tan vỡ thì em trải qua rồi, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Khi gặp anh em sẽ mỉm cười bởi đó là giới hạn giữa những người như anh và em. Đôi khi em sẽ hỏi thăm anh sống có ổn không vì đến cuối cùng mình vẫn không thể vượt qua nổi cái bóng người quen. Có lúc em sẽ cố ý tìm hiểu về anh một ít, nghe ngóng dạo này anh thường làm gì khi hiện tại em chưa thể buông lơi những rung cảm dẫu là nhỏ bé này. Và dù anh sẽ mãi mãi không thể là người ôm lấy em khi em mệt mỏi, dù em chẳng đủ kiên nhẫn chờ đợi anh, dù chúng ta sau này sẽ lãng quên nhau, thì em vẫn mong anh một ngày nào đó gặp được người thương thật lòng và chẳng còn phải gồng mình để đối diện với cô đơn nữa. Còn đêm nay, nốt đêm nay thôi, em vẫn mong người đó là anh.
Theo Guu

Share this with short URL: Get Short URLloading short url
tháng 1 11, 2019 tháng 1 11, 2019

Hay 4.8 out of 5

Giá như có ai đó sợ mất em trong cuộc đời này…dù cho đó không phải anh! Giá như có ai đó sợ mất em trong cuộc đời này…dù cho đó không phải anh!Nguyễn Xuân Phú4.8stars based on9reviews"Giá như có ai đó đợi chờ em trong cuộc đời này. Giá như có ai đó sợ mất em. Giá như có ai đó thương em, thương em thật nhiều" - T...